Có những nơi mà sau mỗi lần bấm máy, bạn khó lòng có một bức ảnh không như ý được.
Đó là hình dáng tuyệt đẹp được tạo tác bởi tự nhiên, là sự sắp đặt ngăn nắp sinh ra từ hỗn loạn.
Sau khi từ Sur về Muscat được nửa ngày thì mình lại đi ngược con đường hôm qua để quay lại mạn đông Oman, lần này là một tour trong ngày tới hai địa điểm mình nghĩ là có phong cảnh ấn tượng nhất chuyến đi: Wadi Bani Khalid và Sa mạc Wahiba. Đến Oman mà thiếu những tấm hình chụp ở wadi hay sa mạc thì có lẽ bạn chưa thực sự đến Oman.
Những land tour dạng road trip mình book từ Viator, trộm vía, đều rất ổn, với những người hướng dẫn tuyệt vời và những người bạn đi cùng thân thiện. Hóa ra mình cũng đã ngồi đủ nhiều những road trip, chúng đều có những cảnh đẹp bên ô cửa, những đoạn xóc hông, những lúc thời tiết không chill lắm, từ Ladakh, Danakil đến Orkhon, nên lần này sự háo hức cũng không kém phần.
Chờ đã, ‘wadi’ là gì? Đến Oman lúc nào ta cũng được nhắc tới wadi này wadi kia, mà không có một từ ngữ tiếng Anh hay tiếng Việt tương ứng, ta chỉ biết đó là những nơi có cảnh sắc xanh mát giữa vùng đất khô cằn.
Oman có rất nhiều wadi để bạn khám phá, từ những wadi trên vùng núi cao cho đến những wadi cửa biển, những cái tên nổi tiếng có thể kể đến là Wadi Shab hay Wadi Tiwi.
Người hướng dẫn tên Mohammed đón mình tại khách sạn lúc 11 giờ trưa, sau khi ghé qua cặp đôi đồng hành người Đức gốc Thổ. Vì xuất phát từ giữa trưa nắng, thời điểm đến Wadi Bani Khalid cũng tầm 1 giờ trưa, vừa khít cho bữa ăn nhưng cũng không kém phần nắng gắt. Con đường y hệt hôm trước mình đi tới Sur nên khung cảnh không còn lạ lẫm, duy chỉ có việc ngồi xe SUV 4WD thì thoải mái hơn nhiều chiếc xe sedan taxi kia.
Xe tới Wadi Bani Khalid đúng thời điểm dự kiến. Để vào điểm tham quan, người hướng dẫn dẫn đoàn đi men theo kênh nước aflaj, cứ như chơi trò đi bộ thăng bằng vậy.
Mình chọn Wadi Bani Khalid vì những tấm hình trên mạng rất nịnh mắt, và quả không sai khi ta được trực tiếp chiêm ngưỡng nó. Ngay thời điểm bước chân ra khỏi những lùm cọ, cả vùng mặt nước xanh ngắt màu lục bảo hiện lên trước mắt mình, tương phản với bức tường núi khô cằn làm nền phía sau. Khi ta nhìn xuống, những con cá nhỏ đang lướt nhẹ dưới làn nước trong. Trừ việc đến đây vào giữa trưa nắng gắt, đi trong wadi tựa hồ lạc ở một ốc đảo và ngủ mơ giữa hoang mạc vậy.
Sau khi dùng xong bữa trưa buffet với những món vị Ấn, có khoai tây chiên là khá ngon, uống kèm ly nước chanh chua, những vị khách đồng hành xuống tắm còn mình lang thang để săn góc chụp. Tại đây, ta sẽ thấy những gia đình bản địa chill chill, với những đứa thanh thiếu niên nô đùa trong nước, còn người vợ - người mẹ sẽ kín đáo trong trang phục áo choàng dài; những vị khách phương Tây da ửng đỏ trong nắng, đã bận những đồ tắm kín đáo hơn bình thường nhất có thể. Tụi nhỏ khi thấy mình cầm máy ảnh luôn hô với mình chụp khiến buổi đi dạo lâu lâu ngắt quãng.
Đẹp nhất là khi ta thấy làn nước len lỏi giữa hai vách đá cao, vẽ nên những đường nét tuyệt đẹp của tự nhiên.
Mình phải trở về xe trước 4 giờ chiều, tuy nhiên lúc đi bộ mình bị lạc trong những lùm cọ, chân vấp vào kênh nước khiến quần ướt nhẹp; may thay gặp được một người làm vườn chỉ lối để đi xuống, sau đó lại bị đám trẻ bu lại để xin hình, nên mãi mới có thể về lại xe để tiếp tục hành trình.
Hành trình từ Wadi Bani Khalid về Sa mạc Wahiba là một cung đường núi tuyệt đẹp gợi nhắc mình về những chuyến road trip trước đó, với những con dốc lên lên xuống xuống, uốn lượn giữa lưng chừng núi để rồi mở ra trước mắt những vị du khách ánh sáng nơi phía chân trời xa xăm.
Xe sẽ chạy về Thị trấn Bidiyah để xì hơi bánh xe giúp phù hợp với địa hình sa mạc trước khi tiếp tục hành trình. Bidiyah là thị trấn cửa ngõ rìa sa mạc, và từ đây trở đi những đồi cát đỏ dần thay thế các rặng núi đá, điểm xuyết bằng những ốc đảo xanh rì cây cọ.
Ta cũng có thể thử lên cưỡi những chú lạc đà, theo mình thì lạc đà một bướu luôn trông có vẻ hiền hơn lạc đà hai bướu Trung Á.
Theo lịch trình, xe sẽ ghé qua một căn nhà giữa sa mạc của người Bedouin, nơi mọi người có thể ngồi nghỉ trên những tấm thảm, uống cà phê và ăn chà là, hàn huyên đủ thứ chuyện. Ở ngoài trời tuy vẫn còn nóng rát, khi vào nhà mọi thứ trở nên mát mẻ lạ kỳ.
Đoàn nhanh chóng lên xe để đến đỉnh đồi cát ngắm hoàng hôn. Bầu trời trong xanh báo hiệu một dịp săn ảnh đầy hứa hẹn. Từ ô cửa xe, mắt mình ngơ ngẩn trông theo cảnh mặt trời lấp ló ngay bờ cát phía chân trời.
Đây không phải là lần đầu tiên mình được thấy những đụn cát, mình đã từng tới Khorezm, Nubra hay Elsen Tasarkhai, nhưng những nơi trên hoặc là vùng sa mạc lạnh, hoặc chỉ là bán sa mạc, không thể sánh bằng đại dương mênh mông cát đỏ ở đây - nơi mang một vẻ đẹp mềm mại dịu dàng nhưng cũng đầy khắc nghiệt.
Là một con người nhiệt đới đã quá quen với những lùm cây rậm rạp ít hình thù rõ rệt, sa mạc với mình như một thế giới xa lạ đầy mê hoặc. Những nếp gấp tự nhiên trên mặt cát, những đường cong hoàn mỹ, và màu đỏ mịn như đang khiêu vũ với nền trời xanh. Ta cứ giơ máy lên, và tách, một tác phẩm nữa ra đời.
Người hướng dẫn thi triển kỹ năng bẻ lái của mình trên cát như những pha tàu lượn. Ở phía xa có một số đoàn khách khác, hoặc đôi ba gia đình trải khăn trên cát, ăn nhẹ và ngắm hoàng hôn. Con người lúc này hiện lên bé nhỏ giữa sắc đỏ vàng vô tận, nhưng không vì thế mà không nổi bật - họ như những dấu chấm động trên nền cảnh tĩnh.
Cặp đôi đồng hành ra phía hoàng hôn để cầu nguyện và nằm dài trên cát, còn người hướng dẫn thì ngồi một góc giữa sa mạc. Anh chàng hướng dẫn viên là một sinh viên đang theo học ngành phi công ở một trường tư, công việc về du lịch này giúp anh ta trang trải kha khá học phí, dù cho luôn phải rong ruổi trên những cung đường khắp đất nước.
Cơn lốc bụi sa mạc tiến từ phía nam và dần che phủ hết cả vùng trời, đó là lúc đoàn của mình lên xe trở về Muscat.
Mặt trời đã khuất, chỉ còn ánh đèn chập choạng giữa bầu không khí mờ đục. Xe băng lướt qua vùng sa mạc rồi trở lại thị trấn, bơm căng lại bánh và cao tốc thẳng tiến.
Những ngọn đèn đường cao tốc thẳng tắp, hiện lên tròn nhẵn trong màn đêm bụi. Xe mở hết tốc lực và lướt trên những khúc cua vòng, trong xe cả bốn người râm ran trò chuyện, về chuyện con rắn, chuyện kết hôn ở các nước, và chuyện ẩm thực nữa.
Dẫu sao đi xe buổi tối ở xứ này vẫn nhẹ nhàng, thư giãn hơn nhiều so với buổi tối nọ ở Ulaanbaatar.
Bài viết này là một phần của series Oman.
Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
Cơn mưa mùa hè lại giúp cho việc hậu kỳ những bức ảnh du lịch càng thêm nhiều cảm hứng.