Khi ta bước đi, thứ khiến chân ta không mỏi chính là mặt nước biển xanh phía trước, là góc thánh đường ẩn sau những mái vòm cong.
Dù trong lòng ta động, khi ngắm bức hình này, ta cảm thấy tĩnh.
Mình đến Oman vào một ngày tháng 4 với tâm thế không quá sẵn sàng và nô nức cho chuyến đi, một phần vì thời tiết được dự báo sẽ không lý tưởng cho việc du lịch: những ngày nắng nóng đến sớm hơn bình thường ở Oman. Vào năm 2016 mình cũng đã từng transit tại Sân bay Muscat để đến Ý, và sau gần mười năm mình mới có dịp thực sự tham quan quốc gia này.
Con travel bug trong người mình chỉ tỉnh dậy khi mình có vài tiếng transit tại Sân bay Quốc tế Hamad ở Doha, cái cảm giác công-dân-toàn-cầu ấy, cái cảm giác khi ta được thấy những bảng chỉ dẫn đa ngôn ngữ và bảng điện tử lịch trình đáp hạ cánh ở sân bay, với những địa danh khắp Trái Đất này ẩn hiện trước mắt ta.
Hồi đi Đức năm 2018 mình cũng ghé Sân bay Doha, nhưng lần này mình thực sự cảm thấy wow khi nơi đây đã thay đổi nhiều, đặc biệt ấn tượng nhất chính là The Orchard - cũng giống Jewel Changi ở Singapore nhưng cảm giác vắng và chill hơn, rất thích hợp để nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, ngoài ra mình cũng ghé check in con gấu Lamp Bear ở đại sảnh nữa.
Máy bay đáp xuống Muscat vào buổi đêm, và mình, như lập trình, mua SIM, đổi tiền, cài Otaxi và bắt xe chạy về khách sạn ở Muttrah. Và lời khuyên của mình là chỉ nên đổi ít tiền mặt thôi, vì ở Oman tiền mặt không được ưa dùng, ngay cả những cửa hàng tiện lợi và quán nước bé xíu cũng chuộng dùng thẻ - và bạn sẽ rất khó khăn để có thể tiêu những tờ 50 riyal đấy. Cách khả thi nhất là bạn ra các trạm xăng hay siêu thị để sử dụng những đồng mệnh giá lớn này.
Taxi ở Oman chạy khá nhanh nhưng không quá thạo đường, nên trải nghiệm đầu tiên với taxi ở đây không được tốt lắm. Người tài xế phải năm lần bảy lượt hết đánh vòng rồi rẽ ngang mới tìm được đường đến khách sạn của mình.
Phần lớn những địa điểm du lịch quan trọng ở Muscat đều tập trung ở Muttrah, nơi có Khu Muscat cổ, bảo tàng, cung điện, các pháo đài, và đặc biệt là con đường ven biển Muttrah.
Mình dậy sớm và bắt đầu chuyến đi bộ từ khách sạn về trung tâm Muttrah, men dọc con đường ven biển. Mới 8 giờ sáng thôi nhưng ánh nắng chói chang đã rọi khắp con phố. Hình dáng quen thuộc của bờ biển Muscat dần hiện lên, với những ngọn núi của Dãy Hajar đâm dài ra bờ biển.
Con đường chỉ lác đác vài bóng xe hơi, còn mình là người đi bộ lẻ loi trên vỉa hè. Thực sự mà nói thì dưới thời tiết này, với cái gót chân đau do thể thao và sự cô đơn vô hình kia, mình vẫn chưa vào mood du lịch lắm.
Mặt nước biển thật xanh, đây là Bến cảng Sultan Qaboos! Con đường uốn lượn những đường cong mỹ miều, và còn gì tuyệt hơn khi ta chọn được một điểm nhìn từ trên cao: ta cần tìm một pháo đài mở cửa để leo lên. Mình ghé vào Nhà hàng Thalassa - và ngay tại mũi đất này, ta có thể leo lên Tháp Hàng hải Muscat để có một tầm nhìn bao trọn phong cảnh bờ biển. Lúc đầu mình tưởng nơi này cần mua vé, nhưng may thay được người làm vườn chỉ dẫn tận tình cách lên tháp.
Mặt trời dần lên đỉnh đầu, và ta cũng không nên dại dột đi bộ thêm. Đã đến lúc mình thử book xe qua app Otaxi để đến Khu Muscat cổ. Mình cần ghé đại một quán nước nào đó để giết thời gian, ngồi máy lạnh và giải khát. Chính chiếc quán nhỏ này - đứng quầy là một thanh niên châu Phi - là nơi mình nhận ra việc rất khó tiêu tiền mặt ở Oman.
Vì Bảo tàng Quốc gia Oman chỉ mở cửa từ 10 giờ sáng, mình đi loanh quanh dọc quảng trường trước Cung điện Al Alam - nơi tổ chức nghi lễ và tiếp đón ngoại giao của Quốc vương Oman.
Khung cảnh bình yên vắng lặng đến kỳ lạ - không một bóng xe cộ, và cũng chỉ lác đác vài khách du lịch chịu nắng đi dọc quảng trường. Phía sau bùng binh đối diện cung điện chính là Bảo tàng Quốc gia Oman.
Bảo tàng cũng không quá đông khách tham quan vào buổi sáng, ở đây ta có thể hiểu thêm về lịch sử của một cường quốc hàng hải trong quá khứ, và về chiếc dao găm khanjar - biểu tượng của Oman.
Sau hơn ba tiếng tránh nắng trong phòng khách sạn, đã đến lúc mình đi săn hoàng hôn - và không nơi nào có góc nhìn đẹp bằng Pháo đài Muttrah cho dịp này.
Giá vé tham quan pháo đài đối với người nước ngoài là 3 OMR - không quá đắt cho một vị trí đẹp. Tại đây còn có một quán cà phê nho nhỏ để giúp bạn thư giãn. Pháo đài mở cửa từ 8 giờ sáng đến tận 11 giờ đêm, nên bạn không phải quá lo lắng về thời gian.
Lúc mình tới thì hãy còn vãn người nên có thể tha hồ lên lên xuống xuống các tầng pháo đài. Từ đây, ta sẽ thấy những chiếc xe đang di chuyển dưới con đường ven biển kia như những chấm điểm di động chậm rãi, và ở ngoài xa là mặt biển lặng xanh ngắt. Ngay tại góc mặt trời sẽ lặn, ngọn tháp của Thánh đường Al Rasool Al A’dham hiện lên nổi bật giữa những tòa nhà sơn trắng bên bờ biển - đây chính là bức ảnh chụp điển hình khi bạn tới Muscat.
Khi mặt trời dần hạ, ta biết chắc rằng đó sẽ là một chiếc hoàng hôn đẹp. Hoàng hôn ở xứ sở khô cằn, trời xanh không một gợn mây sẽ luôn diện những tấm áo đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Vào 6 giờ chiều, ta sẽ nghe vang lên trên khắp thành phố tiếng loa từ buổi cầu nguyện Maghrib, một khoảnh khắc hết sức đặc biệt, khi vẻ đẹp thiên nhiên hòa chung với những điều tạo tác từ tinh thần của loài người.
Trời dần ngả tím, rồi xanh hẳn. Cũng như mọi lần, mình là kẻ ngắm hoàng hôn còn nán lại đến cuối, thầm hy vọng có một khoảnh khắc xuất thần nào đó.
Vào hôm trở về từ Sur - một hành trình nhọc nhằn - mình chỉ được nghỉ vài giờ trưa trước khi ghé Muscat Grand Mall để mua đôi giày thay đôi cũ bị hỏng. Quả đúng là ‘grand’ khi đi hoài cũng không hết một tầng, nhưng lượng khách ở mall thì không tương xứng với độ hoành tráng của nơi này; phần lớn khách là dân nhập cư, đông hơn cả là người Philippines.
Chuyện tham quan tòa thánh đường hết sức tình cờ, mình chỉ thấy nơi này được đánh giá cao trên Google Maps, thế là đủ để vào danh sách thôi.
Nhưng khi tới tận nơi thì mình chỉ có thể thốt lên một chữ wow. Tòa thánh đường đứng sừng sững một góc trời, nổi bật với màu trắng tuyền của đá cẩm thạch. Một địa điểm ngắm hoàng hôn dường như chỉ dành cho mình - kẻ tới đây vào lúc 4 giờ chiều vắng bóng người. Cũng lạ là tòa thánh đường này không được du khách quá chú ý, nhưng nó thật sự rất rất đẹp.
Ở đây ta sẽ chụp những bóng người…
hay là những góc ảnh không tài nào mô tả hết sự nguy nga tráng lệ…
và trên hết, hoàng hôn:
Điều khiến mình tâm đắc nhất là tại đây mình được quan sát dòng xe cộ của thành phố lướt nhanh, để lại trên đường những vệt đèn xi-nhan, phía xa là những rặng núi mờ ảo. Một góc ảnh độc quyền.
Khi màn đêm đã buông, những chiếc đèn LED trang trí lại càng tô điểm vẻ đẹp của thánh đường. Có đôi ba thanh niên bản xứ tỏ ra khá tò mò với một người ngoại quốc đang mê mẩn với khung cảnh nơi đây.
Sau một chặng đường dài từ Sa mạc Wahiba, người hướng dẫn đưa mình ghé ngang Nhà hát Opera Hoàng gia Muscat, một tuyệt tác kiến trúc khác được hoàn thành năm 2011. Như những tòa nhà mang đậm kiến trúc Hồi giáo khác, thứ khiến ta không thể không dừng lại và ngắm nhìn, đó chính là những hành lang mái vòm dài tăm tắp.
Save the best for last! Đến Muscat mà không tới tòa đại thánh đường là một sự thiếu sót. Cặp đôi đồng hành trong chuyến đi Wadi Bani Khalid hết sức ca ngợi tòa thánh đường với mình, và những lời khen có cánh đó quả không sai.
Là người viếng thăm ngoại đạo, bạn sẽ được tham quan từ 8 giờ rưỡi tới 11 giờ sáng trừ ngày thứ Sáu. Mình thức sớm vào ngày cuối cùng tại Oman để tới đây, nhưng cũng phải chịu đứng ngoài và đi lòng vòng dưới nắng một hồi lâu trước khi địa điểm này mở cửa. Xung quanh tòa thánh đường là vườn cây được chăm sóc chu đáo, làm dịu mát cái nóng nơi đây. Một điểm lưu ý là du khách phải đi vào bằng cổng bên hông (hướng từ bãi gửi xe). Du khách sẽ để lại túi xách cũng như giày dép ở bên ngoài khu bán vé; thánh đường rất rộng lớn, nhiều lối đi nên hãy cố gắng ghi nhớ nơi bạn gửi giày nhé.
Du khách sẽ vào tham quan khu nhà nguyện dành cho nữ trước, rồi bước qua sân giáo đường và những dãy hành lang lát đá sáng bóng nguy nga để đến không gian hành lễ chính với sức chứa tối đa là 6.500 người. Hai thứ khiến ta ấn tượng nhất, đó là tấm thảm rộng 4.343m2 với 1,7 triệu nút thắt, cùng chiếc đèn chùm nhập từ Ý ghép từ 600 ngàn miếng pha-lê với 1.122 bóng đèn. Mình không thể không ngước lên và ngơ ngẩn trước độ tinh xảo và hoành tráng của những chiếc đèn chùm này.
Nhưng điều làm mình mãi tâm đắc, đó là có vô vàn góc chụp đẹp tại đây, những hàng cột đổ nghiêng bóng, những bức tường cẩm thạch xếp lớp thẳng tắp, và những bóng người nhỏ bé đi dưới mái vòm cong. Nếu một cô gái làm mẫu trong tà áo choàng tung bay và khăn vấn đầu e ấp, người nhiếp ảnh gia sẽ không thể bỏ lỡ những khoảnh khắc ảnh tuyệt tác.
Mình cũng không thể diễn tả thành lời cái không gian ấy, khi sắc trắng bao trọn bản thể của ta đầy bé nhỏ.
Vậy là chuyến đi Oman đã kết thúc. Còn gì tuyệt hơn khi được nhâm nhi một ly falooda ngon tuyệt trước giờ ra sân bay?
Bài viết này là một phần của series Oman.
Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
Mình cũng ước mỗi khi viết một bài, mình có thể nhớ ai đó để làm cảm hứng trên trang giấy.