Một chuyến thoát ly khỏi Kathmandu bề bộn đã định nghĩa thế nào là đủ: đủ lộng lẫy, đủ gồ ghề.
Trong một ngày đẹp trời, từ Nagarkot bạn sẽ có cơ hội ngắm nhìn toàn cảnh dãy Himalaya ở phía xa xa.
Khi nhìn vào những bức ảnh cũ 4 năm về trước (cứ ngỡ là lâu lắm, mà chỉ như thoáng chớp mắt), mình nhận ra là nhiều kỹ năng du lịch đã bị mai một rồi. Dịch bệnh thật khó khăn. Và thật lạ khi chúng ta cảm thấy ta của ngày xưa kinh nghiệm hơn ta của bây giờ.
Trong mọi chuyến đi mình sẽ chọn một nơi cho những ngày kiểu resort - thời tiết đẹp, vibe nhẹ nhàng và phong cảnh đẹp lạ, với nhịp độ thư thả trong phần lớn thời gian. Nagarkot chính là nơi đó trong chuyến đi Nepal lần này.
Chuyến xe từ Kathmandu ngay sau khi mình hạ cánh xuống Nepal rất chi là hành xác, nhưng một khi đã đặt chân đến Nagarkot, không khí cao nguyên tươi mới ùa đến chào đón mình. Ăn một bữa buffet nhẹ được chuẩn bị bởi khách sạn Peaceful Cottage & Café du Mont hào phóng, uống một ngụm cà phê và tận hưởng làn sương mờ trên sân thượng, thực sự tuyệt vời.
Việc đầu tiên mình làm là thư thả (thực ra là không) đi bộ về phía nam để thăm Tháp khảo sát đo đạc Nagarkot. Đó là 5km lên lên xuống xuống dốc nên cũng không lấy gì làm thoải mái, nhưng kết quả là việc này boost tinh thần cực mạnh. Mình có thể thấy những cửa hàng địa phương bán đồ lưu niệm trang trí thủ công, những đứa trẻ vô ưu và những đồi thông reo. Một số nơi được bóng thông che phủ, một số nơi lại ngắm được cả thung lũng trù phú phía dưới.
Mọi thứ bắt gặp trên đường đều thật thân thiện và ngỡ như đã quen lâu rồi, nhưng vẫn mê hoặc kẻ lạ.
Lặng ngắm những lá cờ cầu nguyện ngũ sắc tung bay như dải cầu vồng trên nền trời xanh ngắt làm dậy lên lòng hy vọng và sự an yên trong tâm hồn chúng ta.
Mình ghé vào một quán ăn bên vệ đường để giải khát, thích thú với sự yên lặng đơn sơ khi mình là vị khách duy nhất ở đó và hạnh phúc mang về nhà một trong những bức ảnh tâm đắc nhất xưa giờ:
Đã tới Tháp khảo sát và có một khoảng thời gian tuyệt vời tương tác với người dân bản địa. Còn những món snack curry chiên giòn cho bữa trưa ở đó thì thật là làm dịu đi cơn đói sau một chặng đường dài.
Đường đi về thì dễ hơn nhiều, và bạn biết đấy, cùng một con đường nhưng lối đi và lối về luôn trông thật khác nhau. Ở nơi đó mình có dịp được gặp những đứa trẻ vô tư đang bán những tấm bưu thiếp mà mình vẫn giữ mấy tấm thiệp đó để lưu lại kỷ niệm một thời ở Nepal.
Thật ra bạn có thể thuê xe máy và trải nghiệm cung đường rợn tóc gáy này; mình không biết sau bao năm thì tình trạng con đường có thay đổi hay chưa, nhưng vào năm 2017 thì phần lớn các con đường vùng quê ở đây đều không được trải nhựa, đầy bụi bặm.
Bạn có nhớ Nagarkot vốn là nơi dành cho những ngày resort của mình? Mình dành hẳn một buổi chiều chỉ để ngủ, tắm táp và thư giãn trên sân thượng khách sạn, khi những giai điệu của Joakim Karud vang vọng trong đầu. Hoàng hôn ánh lên dãy Himalaya phía xa xa, tỏa ra thứ màu tím - cam mềm mịn như nhung.
Mình lại lên đường vào ngày thứ hai với một buổi trek tuyệt vời theo cung Nagarkot. Từ khách sạn đi chếch lên phía bắc và bắt đầu xuyên qua cánh rừng hướng về Kartike, rồi đi theo hướng đông bắc và xuôi về phía nam theo con đường chính ở Nagarkot (cao tốc Nagarkot Dandagoan) để khép kín vòng cung.
Trên hết là, hãy tận hưởng cái không khí buổi sáng này đã.
Cung trek khá đơn giản, nhưng dường như mình là người duy nhất trên con đường ngày hôm đó, mãi đến trưa mình mới có thể nghe giọng nói của người địa phương hay những du khách khác.
Khi đã gần tới Kartike, không gian như mở rộng hết cỡ, những gì hiện lên trước mắt như một món quà bất ngờ đến với vị khách đơn độc mà kiên nhẫn: những cánh ruộng bậc thang trù phú, cái cây cô đơn trên đỉnh đồi…, tất cả đều gói gọn trong một bức panorama.
Mình dành một giờ chỉ để ngồi bên vệ đường, tháo giày ra, đặt chiếc gậy leo núi xuống, suy nghĩ về ý nghĩa của sự tồn tại. Mình đã cảm thấy cô đơn, nhưng cô đơn trong hạnh phúc.
Khi mặt trời dần lên cao xua tan sương mù, hình dáng ngoạn mục của những sườn núi, triền đồi và cảnh vật thu nhỏ dưới thung cũng dần hiện lên.
Đã trở lại đường chính! Khi người du khách đã được thỏa thích đắm đuối trong bữa tiệc mãn nhãn, đi trên con đường phía trước giờ thật là nhàn hạ. Giờ mình đã có thể thấy những trekker khác cũng đang đồng hành và hoạt động thường nhật của người dân xứ sở.
Bây giờ mình cảm thấy thật ngạc nhiên về bản thân lúc đó khi đã có thể tìm đúng đường một cách an toàn trong khi thông tin Google Maps cung cấp cho vùng hẻo lánh này khá khiêm tốn. Mình chắc là sẽ bái phục công sức của chính mình lúc ấy thêm một chút, nhưng đồng thời tự hỏi mình có làm lại được như vậy nữa không.
Thứ có được khi ở vùng thôn dã chính là những khung cảnh tráng lệ không bị che khuất bởi những tòa nhà chọc trời xấu xí. Để cảm nhận điều đặc biệt này, hãy thử nhìn chằm chằm vào màn hình desktop của bạn ở khoảng cách cực gần.
Cũng như ngày đầu tiên, mình dành hàng giờ liền trên sân thượng, ăn những bữa to bự ngon lành, leo lên leo xuống những bậc thang để canh khoảnh khắc vàng của hoàng hôn.
…và cuối cùng, Nagarkot chính là nơi mình đã thử chụp phơi sáng lần đầu tiên, để có được những tấm ảnh về một đêm kỳ diệu đầy sao.
Bài viết này là một phần của series Nepal.
Viết vào tháng 12 năm 2021 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Perhaps Love” bởi Eric Nam × Cheeze
Là bản remake cho nhạc phim Được Làm Hoàng Hậu năm 2006, khi bài hát này xuất hiện vào tháng 9 năm 2017, nó được sáng tác ra như thể là để dành cho chuyến đi Nepal này vậy.