Phục Hưng - thời kỳ trăm hoa đua nở - sẽ nhắc bạn nhớ về Florence và mặt phía biển Tyrrhenian của Ý.
Mình thường nhớ về ngôi nhà thờ to lớn này bằng biệt danh “Ngôi đền của sự tỉ mỉ” vì mặt ngoài được trang trí vô cùng tinh xảo của nó.
Từ Venice đến Florence trên chuyến tàu cao tốc Freccia vào một chiều thoảng gió, và tiếng loa thông báo vang vang những địa danh thành phố quen thuộc bằng tiếng Ý. Venezia, Padua, Bologna và Firenze. Chúng ta có thể không nhận ra nghĩa của từ Firenze, nhưng với Florence - phiên bản tiếng Anh của tên tiếng Latin là Florentia, trong đầu ta thoáng hiện lên hình ảnh của bông hoa ly fleur-de-lis - biểu tượng của thành phố. Có chút gì đó nữ tính, có chút gì đó đầy nghệ thuật, và chút gì đó đang được ôm trọn bằng mùi hương của thứ rượu vang vùng Tuscany.
Mình đến Florence với một chiếc bụng rỗng, và thật hạnh phúc khi có thể tìm ra một nhà hàng châu Á khi đang lang thang trên đường Via Luigi Alamanni về khách sạn, kéo lê chiếc vali nặng nề. Thật là sống lại khi được húp trọn tô canh cà chua trứng với món cơm chiên sau những ngày dài toàn spaghetti.
Ấn tượng đầu tiên về thành phố này là sự dễ chịu, đôi ba chiếc xe máy Italy đậu bên vỉa hè, những chuyến xe điện chạy ngang dọc các con phố, trên tất cả, là một thành phố bình lặng nếu so với Milan.
Mình phải nhắc đến chuyến đi một ngày tới vùng Cinque Terre từ Florence cái đã. Bao gồm 5 ngôi làng ven biển (do đó nó có tên là “Năm Vùng Đất”) thuộc thành phố La Spezia vùng Liguria nước Ý, chúng có chung một đặc điểm là nơi sở hữu những căn nhà màu sắc rực rỡ đứng cheo leo trên những ngọn đồi gồ ghề, nhìn ra Địa Trung Hải.
Xe của tour chở bọn mình qua những vườn nho và lùm chanh để đến điểm đầu tiên là Corniglia - nơi duy nhất trong số chúng đứng trên đỉnh một mũi đất cao 100m mà không ngay sát biển.
Sau đó bọn mình đến Vernazza, vào thời điểm đó bầu trời trở nên đen kịt và mưa nặng hạt. Không phải là thứ thời tiết chào đón du khách cho lắm; tuy nhiên, đó vẫn là thị trấn đẹp mắt nhất nếu quay bằng drone với lâu đài Castello Doria đầy nổi bật.
Sau đó, xe đi tiếp đến Monterosso al Mare, nơi duy nhất thực sự có một bãi biển cát, nhưng vì thời tiết có sóng to gió lớn, mình không chụp nhiều ở đó.
Sau một bữa trưa ngon miệng với món khoai tây và mực muối mềm như bún, đoàn du lịch may mắn được thấy nắng khi đang quay ngược hướng nam về Riomaggiore (bỏ qua Manarola). Những bức ảnh chụp các ngôi nhà rực rỡ xếp trên vách đá, hướng mặt ra sóng biển dữ dội chính là điểm nổi bật của chuyến đi này.
Cứ mỗi lần nhắc tên thành phố này, mình sẽ đề nghị với độc giả đọc cuốn Điềm tĩnh và Nồng nhiệt (Calmi Cuori Appassionati). Một lời ước hẹn sẽ gặp nhau tại nhà thờ này sau 10 năm, một niềm tin rằng những người yêu nhau sẽ lại giao cắt nhau dẫu cho mọi thứ có đổi dời.
Không có gì nổi bật và chiếm trọn nền cảnh thành phố bằng Nhà thờ chính tòa Santa Maria del Fiore (Nhà thờ chính tòa Florence, hay tên đầy đủ là Vương cung Thánh đường Đức Mẹ Maria Phồn Hoa; tiếng Ý: Duomo di Firenze, hay là Cattedrale di Santa Maria del Fiore). Được xây dựng trong khoảng 1,5 thế kỷ, mặt ngoài của thánh đường là một sự sắp đặt tinh tế các mảnh ghép cẩm thạch với màu hồng và xanh lá cây chủ đạo, viền bằng sắc trắng, và nơi đây vẫn đang là nhà thờ vòm xây gạch lớn nhất thế giới.
Trèo lên Tháp chuông Giotto cho phép mình có được đặc ân nhìn toàn cảnh 360 độ thành phố lịch sử này, và mình hạnh phúc khi đã làm được điều trên một lần trong đời.
Mỗi viên gạch ốp thành phần (họa tiết) là tác phẩm điêu khắc mô tả lại các mẩu chuyện Kinh Thánh hoặc các biểu tượng khoa học và nghệ thuật, thể hiện trình độ điêu luyện của người thợ thủ công và sự chú ý đến từng chi tiết, xứng đáng là một kỳ quan kiến trúc thời Hậu kỳ Trung cổ - Phục Hưng. Yếu tố cân bằng và đối xứng được tính toán trông rất mê mắt, không khác gì một loại tiên dược kỳ diệu. Và nó không thể được sinh ra chỉ sau một đêm mà đã trải qua hơn 6 thế kỷ để xây dựng và trang trí.
Đi vào bên trong thánh đường là một dịp tuyệt vời để ngắm nhìn các tuyệt tác nghệ thuật, trong đó trần mái vòm được trang trí bởi bức bích họa Sự phán xét cuối cùng bởi Vasari và Zuccari.
Nếu tới Florence mà không thăm các bảo tàng là một sự thiếu sót cực kỳ lớn trong kế hoạch du lịch của bạn. Những biểu tượng kinh điển của nghệ thuật thời kỳ Phục Hưng mà bạn từng thấy ít nhất một lần qua các cuốn sách và tạp chí, được thuê sáng tác hay bảo hộ bởi các dòng họ danh giá nước Ý, đặc biệt là nhà Medici, đang được bảo tồn trong tình trạng hoàn hảo, là thứ truyền cảm hứng cho những người ước mơ làm họa sĩ hay đam mê nghệ thuật.
Bạn không thể bỏ qua Nhà trưng bày Uffizi, Bảo tàng Leonardo Da Vinci hay Nhà trưng bày Accademia (Galleria dell’Accademia), nơi đặt bản gốc của bức tượng David nổi tiếng do Michelangelo sáng tác.
Đi về phía nam Nhà thờ chính tòa là Quảng trường Signoria, trung tâm chính trị của thành phố, sau đó băng qua sông Arno trên những cây cầu lịch sử như cầu Vecchio, và cuối cùng đến Quảng trường Michelangelo để ngắm trọn vẹn Florence, nơi bạn có thể trông thấy tòa thị chính Palazzo Vecchio cũng như Tháp chuông Giotto nổi bật trên nền trời xanh.
Thành phố như thể từ trong tranh bước ra đời thực, với tông màu ấm của các bức tường hài hòa với màu xanh mướt của những rặng núi phía nền trời.
Đã đến giờ khởi hành đi Milan, và chắc chắn thời gian ở đây là quá ngắn chỉ để cưỡi ngựa xem hoa cả một kho tàng kiến thức về thành phố của lịch sử và tình yêu này. Một địa điểm được mình khuyên nên đến, từ kinh nghiệm du lịch của mình, luôn luôn là như vậy. Và đây là một bức ảnh chụp Vương cung Thánh đường Santa Croce để kết bài viết. Tái bút: hãy nhỡ mang về nhà chút rượu vang Chianti và rượu chanh limoncello!
Bài viết này là một phần của series Ý.
Viết vào tháng 4 năm 2022 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Falling Crazy In Love” bởi Jessica
Còn điều gì dành cho thành phố này tuyệt vời hơn một bản tình ca được ra đời vào tháng 5, 2016?