Borobudur

tháng 9 năm 2015Indonesia

Bài viết kỷ niệm mười năm của chuyến du lịch 'như một cơn gió' này.

Những bảo tháp đá

Bước qua những bậc thang, len lỏi giữa những bảo tháp, và ta cảm thấy niềm vui giữa mê cung này.

Một cảm giác thật đặc biệt khi mình viết về một chuyến đi xưa cũ cách đây đúng mười năm về trước, mình vừa mừng rỡ khi được gặp lại những khoảnh khắc tưởng chừng đã ngủ yên một góc nào đó trong trí nhớ, nhưng cũng tò mò muốn biết xem cách mình nhìn nhận về du lịch, về những chuyến đi đã thay đổi như thế nào sau từng ấy năm.

Vào năm 2015, khi mình 23 tuổi, mới ra trường, mình đã nghĩ mình là một cánh chim tự do. Vì đã xa nhà sẵn rồi, những chuyến đi chỉ là sự thay đổi địa điểm ăn ngủ nhất thời. Nhưng đồng thời, mình bị một giới hạn khác: số ngày nghỉ phép. Trong một năm, mình phải tính toán làm sao để về nhà đủ số lần và đủ lâu, và nhất định phải có Noel hay Tết. Điều này khiến cho quỹ thời gian du lịch thu hẹp lại, và những ngày lễ - những cuối tuần dài là một sự cứu cánh: chúng như những thời điểm hiếm hoi mình được đổi ‘mode’, và cũng vì lẽ đó, năm 2015 mình mới có khái niệm ‘như một cơn gió’ - ám chỉ việc bay đi bay về chỉ trong vòng một đến hai ngày.

Bóng những tòa bảo tháp
Bóng những tòa bảo tháp

Và có một sự khác biệt lớn: thời đó mình dành ngân sách cho việc du lịch, và việc có bạn gái không nằm trong kế hoạch của năm, thời nay thì do chưa có bạn gái nên mình mới đi du lịch. Một quá khứ chủ động và hào hứng trước những chuyến đi, và một hiện tại với cảm giác ‘ngại’ du lịch cũng nên.

Chuyến đi Borobudur là chuyến du lịch ngắn nhất từ xưa giờ của mình, diễn ra chỉ trong vòng một ngày. Bằng một sự thần kỳ mà chuyến đi này lại vừa khớp dịp bầu cử Singapore năm đó, nên thành ra nó trùng vào một cuối tuần dài.

Len giữa những bảo tháp

Mình bay từ Changi đến Sân bay AdisuciptoYogyakarta vào buổi trưa thứ Bảy, không nghỉ ngơi mà bắt liền taxi đi Borobudur, quay về nhà nghỉ vào buổi tối, ngủ và dậy ăn sáng, rồi bay về Singapore ngay trong sáng hôm sau. Thậm chí mình còn không có một bữa ăn trưa hay ăn tối ra trò. Mình có mang theo đúng một gói mì bò và hỏi xin chủ nhà nghỉ tí nước sôi, vậy là xong phần ẩm thực rồi.

Những bậc thang Những bậc thang
Những bậc thang

Mất tầm khoảng một tiếng đi taxi từ sân bay đến Borobudur, đường xá tương đối hẹp, nhưng vẫn ổn hơn lúc đi Bali. Tại thời điểm 2025 này khi Sân bay Quốc tế Yogyakarta mới nằm xa trung tâm thành phố đã vào hoạt động, có lẽ chuyến đi một ngày như vậy sẽ không thực hiện được.

Khi ta leo những bậc thang, núp sau những bảo tháp đá, ta sẽ mường tượng đang chơi trốn tìm trong một mê cung. Càng lên cao, ta sẽ được ngắm toàn cảnh những rặng dừa trù phú phía xa.

Quang cảnh nhìn từ Borobudur Quang cảnh nhìn từ Borobudur
Quang cảnh nhìn từ Borobudur

Vào thời điểm ấy, thứ duy nhất mình tập trung ghi lại là cảnh vật, cùng với kinh nghiệm chụp ảnh chưa đầy một năm và con lens kit rẻ tiền, mình còn chưa điều khiển được tối sáng, màn chập, khẩu độ, do đó những bức ảnh lúc nhìn lại cũng chẳng quá đặc sắc. Việc chọn được một hai ảnh để đời thật quá đơn giản giữa một album be bé chỉ tầm 100 tấm làng nhàng đều đều nhau.

Nhưng dù sao thì Borobudur cũng là nơi đầu tiên mình cảm thấy sắc vàng của hoàng hôn hiện lên thật đẹp trên những tấm hình.

Bức ảnh để đời: Một du khách với cây gậy selfie
Bức ảnh để đời: Một du khách với cây gậy selfie
Một pho tượng Phật
Một pho tượng Phật

Lúc ra về, mình sẽ phải đi qua một khu bán đồ lưu niệm chèo kéo du khách không ngớt. Trái ngược với lúc đi, sẽ rất khó kiếm được taxi để quay lại thành phố vào buổi chiều tối muộn. Mình đành phải đi bộ ra đường lớn để hy vọng bắt được xe nào đó, và may thay, một chiếc xe chở học sinh đã đưa mình về tận thành phố (mình đã hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn rằng nó sẽ không chạy về Magelang). Đây mãi luôn là một kỷ niệm mình không bao giờ quên, khi đứng trên xe cùng tụi học sinh, trao đổi bằng tiếng Anh với mấy đứa bập bẹ, và tin rằng chuyến xe sẽ luôn đến đích. Lúc ra về mình gửi lại tụi nhỏ một tờ 2 SGD làm quà kỷ niệm cho cái duyên đặc biệt này.

Hoàng hôn
Hoàng hôn

Bắt một chuyến xe ôm để về nhà nghỉ trong tối, làm một gói mì mang từ nhà đến, nghỉ ngơi và thưởng một bữa sáng giản dị hết sức từ người chủ nhà với bánh mì và mứt dâu, vậy là chuyến đi đã kết thúc. Mình trở lại Singapore vào những ngày vẫn còn khói đốt rừng cọ mù mịt bay từ Indonesia qua, trở lại với những chuyến MRT như lập trình vào mỗi sáng chiều từ Tiong Bahru đến One North, phóng tầm mắt về xa xăm mỗi khi đứng chờ tàu.

Nhìn từ lối đi bộ ra về
Nhìn từ lối đi bộ ra về

P.S. Mình nhận ra là mỗi khi nhấc chân lên để chuẩn bị về khách sạn, khi bóng mặt trời đã khuất và không gian đã vãn người, mình tự nhắc mình, ‘Nào đi về thôi.’.

Những pho tượng Phật

Bình luận

Đi tới Album Flickr

Bài viết này là một phần của series Indonesia.

Viết vào 22 tháng 8, 2025
© Zuyet Awarmatik

Về chiếc page này

Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.

Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.

Theo dõi mình trên
Ngôn ngữ khả dụng

Mình nhớ về một ngày nọ của năm 2015, ngồi trên sofa trước TV, ăn bữa chiều và háo hức vì chuyến đi.