Đi xuyên dọc thung lũng Shyok đẹp đẽ để đến Pangong không thể nào quên.
Chúng ta vẫn sẽ cảm thấy xúc động khi chạm mặt lại hồ nước tinh khôi này, thậm chí dù cho có mấy ngàn lần nữa.
Chà đã là một ngày mới ở Nubra! Những ngọn núi tuyết in dáng hình của chúng lên nền trời, thứ mình trông thấy khi đang ở nơi sân sau chiếc lều trại. Mình phải lấp đầy cái bụng đã, một chiếc bụng no ít nhất cũng sẽ giúp mình có đủ năng lượng để chống chọi lại chứng sốc độ cao triền miên.
Bọn mình bắt đầu hành trình đến hồ Pangong qua cùng nẻo thung lũng Shyok vào sáng hôm sau. Lần này thì mình có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bằng một góc nhìn khác, lần này phải nói là nó còn lộng lẫy hơn cả lần trước.
Bầu trời lúc đầu rất trong nhưng sau đó trở nên âm u, tuy nhiên nhờ vậy mà khung cảnh trông có vẻ ma mị và thần kỳ hơn, cứ tưởng chỉ có ở trong game vậy. Thường thì mình sẽ ghét kiểu trời như thế, nhưng lần này là ngoại lệ.
Chuyến đi không có nhiều khúc cua kịch tính bởi vì phần lớn thời gian xe mình không cần băng qua núi. Chỉ đến khi xe rẽ về hướng Durbuk ở chặng cuối thì trải nghiệm nhấp nhô mới trở lại.
Bọn mình tạm dừng để chụp mấy bức hình như tranh vẽ khi đang đi qua khu vực lòng sông. Như đã viết, Shyok có nghĩa là ‘máy rải sỏi’ nên có nhiều đá cuội trên suốt dọc đường.
Một khung cảnh thần tiên hiện ra trước mắt bọn mình: những đám mây đang ôm lấy đỉnh núi như thể chúng chẳng thèm di chuyển, như thể ta chạm được tay lên chúng vậy.
Như trong truyện cổ tích, chúng mình đang bay như làn gió.
Bọn mình giữ lái theo hướng phải để về Durbuk nằm trên tuyến, lúc này thì mặt trời đã ngay trên đỉnh đầu rồi. Không còn việc chạy xe dễ chịu nữa, ngọn đèo đầu tiên đang chào đón bọn mình với những bức tường đá cao.
Trông ngọn đèo này có vẻ thú vị nhất với những khúc cua ngoặt liên tiếp, len lỏi giữa các vách núi dốc đứng. Trước xe chúng mình là một đoàn xe quân sự nối đuôi nhau. Bọn họ di chuyển có vẻ chậm khiến tài xế có đôi lần nổi nóng.
Sau phần kịch tính này, bọn mình nghỉ để ăn bữa trưa muộn và mình có thể thưởng thức một phần cơm chiên ngon lành, cũng như làm quen với mấy người bạn địa phương - một cô gái kỹ sư cầu đường người Ladakh cùng với bạn cô ấy đến từ những vùng khác của Ấn Độ, đi trên xe riêng của bọn họ nhưng ngược chiều xe mình. Cũng có một vài anh Tây ba-lô luôn.
Xe đi tiếp đến Tangtse và tới nơi tầm 3 giờ chiều, còn nửa đường nữa là đến Pangong. Có một trạm cảnh sát kiểm soát ở đây, nơi bạn cần trình tờ Inner Line Permit.
Từ khúc này trở đi, chúng mình có thể thấy những thảo nguyên ăn ảnh nổi tiếng dọc đường về hồ Pangong, tại thời điểm vàng. Nếu bọn mình có nhiều thời gian hơn thì mình sẽ dừng lại để chiêm ngưỡng kỳ quan này.
Hồ Pangong dần hiện ra ở phía chân trời sau khi xe vượt qua điểm mốc là vùng đồng cỏ. Con đường này cũng được đặt tên là đường Pangong, một chút thông tin là, đường này chạy dọc một con sông phụ lưu nay đã cạn nước, giờ bề mặt chỉ còn một đồng bằng cát mênh mông.
Cuối cùng thì bọn mình cũng đã thấy được hồ Pangong khi chiếc xe tiến theo hướng Lukung, về phía bắc của hồ.
Mình không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng việc trông thấy một vùng nước to lớn sau những ngày ở trên sa mạc lạnh cũng tựa như đi ra biển khơi vô tận, với tâm trí hoàn toàn tự do và ‘bị đóng băng’.
Xe bọn mình còn phải làm vài vòng trên bờ hồ chỉ để tìm ra chỗ khu vực lều trại, vì địa chỉ ở đây cũng không có tác dụng mấy, còn Google Maps cũng trông có vẻ bối rối luôn.
Khi bọn mình đã tới được khu trại sau quãng thời gian tìm kiếm đỏ mắt, trời bất ngờ có tuyết dù trước đó hãy còn nắng đẹp, dù sao thì đây cũng là dịp tốt để nghỉ ngơi sau những giờ dài trên ghế sau của ô tô.
Không dễ dàng gì khi phải ở trong điều kiện thời tiết lạnh giá với mức oxy thấp (lúc này là xuân đã gần hè rồi, thử tưởng tượng khi tháng 12 sẽ ra như thế nào). Nhưng dù sao thì tuyết cũng không rơi nhiều lắm, bầu trời lại trong xanh làm hiện lên vẻ đẹp của hồ.
Hồ ở độ cao hơn Leh hay Nubra, nên đây là nơi mình bị sốc độ cao nặng nhất. Thật tiếc khi không thể đi dạo dọc bờ hồ, bởi vì trèo lên trèo xuống giờ cũng là một việc nặng nhọc. Tuy nhiên, thời điểm hoàng hôn thì vẫn mang vẻ bình yên vốn có.
Mặc dù mặc nhiều lớp áo ấm, mình vẫn run cầm cập liên hồi. Nơi trú ẩn tốt nhất là ở trong nhà bếp của khu trại, nơi mình có thể thưởng thức tô mì nóng và trà, sau đó mình còn tự phục vụ tới 4 - 5 tô súp để chống chọi màn đêm lạnh lẽo. Khu trại này có đông người hơn hẳn khu trại ở Nubra, nơi đây có một gia đình nhiều thế hệ đến từ Mumbai hay một cặp đôi đến từ Delhi, họ đang chạy trốn khỏi cơn bão nhiệt đang càn quét Ấn Độ.
Nhờ có series hình này mà mình biết rằng mọi người có vẻ thích những bức ảnh trông lạnh và ngả xanh, chúng làm dịu đôi mắt và có chút tác dụng chữa lành. Nào hãy cùng thưởng thức.
Có lẽ mình đã may mắn khi ngủ qua buổi tối đó một mình trong lều. Đắp cả tấn chăn mà vẫn còn thấy cắt da cắt thịt, toàn thân mình đau nhức lúc thức dậy. Dù cho có ngủ nhiều như thế nào thì cái cảm giác lờ đờ vẫn không hết.
Mình thức dậy sớm vào sáng hôm sau để chuẩn bị đi Tso Moriri, nhưng cũng một phần là bởi vì ngủ không thoải mái. Khi mình nghe vùng hồ tiếp theo thậm chí còn ở độ cao hơn Pangong, có chút lưỡng lự xâm lấn tâm trí mình. Mình vẫn cố đứng dậy và chụp hình cho cặp đôi người Ấn ở khu trại.
Để đến Tso Moriri, chặng thứ nhất là sẽ đi dọc hồ Pangong để đến Chushul. Bây giờ với đôi mắt trần bọn mình có thể thấy rõ hồ mồn một, với đường bờ hồ, những doi đất và những đỉnh núi tuyết phía xa.
Và mình cảm thấy thật biết ơn cho khoảng thời gian bên hồ này, dốc hết sức lực và nhiệt thành để bấm máy, trong khi cặp mí mắt cứ nặng trĩu xuống. Đây là những bức ảnh đẹp nhất album có lẽ.
Tỉ lệ chụp được ảnh đẹp là gần 100%, như thể bạn có thể bắt được vẻ đẹp ở bất kỳ góc nào. Một vài tấm đã trở thành hình nền desktop của mình trong thời gian dài.
Còn về trải nghiệm cả-đời-có-một ở Chushul, mình sẽ để dành nó cho phần sau của series blog về Ladakh này.
Bài viết này là một phần của series Ấn Độ.
Viết vào tháng 3 năm 2023 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Đêm Trong Veo” bởi RPT Groovie × RPT Gonzo
Bài hát này được mình bật suốt mùa mưa năm 2022, khi mình bị mắc kẹt trong sự cô đơn và đang chỉnh mấy tấm hình.