Nếu tới đây vào một ngày mưa, khung cảnh sẽ mơ màng như bạn vẫn hằng tưởng tượng vậy.
Ngay cả trong nắng, nơi đây vẫn toát lên một vẻ nào đó đượm buồn. Hoặc do mắt người có nỗi buồn, vậy thôi.
Trước khi có một tình yêu thực sự lâu dài, mình nên viết về những chuyến đi xưa cũ ấy - những chuyến đi hiếm hoi không phải một mình, kẻo nhỡ sau này ta không được phép viết về nó nữa.
Vào một ngày tháng 7 của năm 2021, đúng hai năm trước, vào những ngày toàn thành phố đóng cửa, mình ngồi trước TV, hát theo mấy bài được ca sĩ live ở Mây Lang Thang rất nổi lúc bấy giờ, ngoài trời mưa to, thứ mưa của mùa hè. Bên cạnh là một cuốn sách, không hay lắm, rất ủ ê, là cuốn ‘Vòng Tay Học Trò’. Cuốn sách đó cũng lấy bối cảnh là Đà Lạt trầm buồn trước năm 1975, với những con người lãng mạn nhưng bí bách. Mọi thứ lúc đó, tuy không vui vẻ tươi sáng lắm, nhưng khi nhìn lại, nó xảy ra vì nó thích hợp với thời điểm đó.
Bài viết này có lẽ sẽ mang một phong vị rất khác, mình đoán thế.
Đó là những ngày tháng 4 mưa nhiều, một tháng 4 thật khác thường lệ; vào tầm đó, các chuyến bay nội địa bị kẹt tại cổng quét hành lý, trước khi làn sóng dịch Delta sắp sửa ào tới và đảo ngược mọi thứ về con số 0.
Đà Lạt có hai bộ mặt, một bộ mặt rạng ngời của mùa đông-xuân khi những cơn gió mùa từ Siberia mang không khí lạnh khô đến, khiến bầu trời trông cao và xanh thẳm. Còn mùa hè, hay đúng ra là mùa mưa, nó mang nét lãng đãng ủ dột vì những cơn mưa cao nguyên dai dẳng, dữ dội, thích hợp cho những người thích chill và… ngủ ngày.
Những ngày tháng 4 năm 2021 ấy, thông thường vẫn hãy đang giữa mùa khô ở miền nam, lại ngập tràn chuỗi ngày mưa gió. Và Đà Lạt trong bài viết này cũng khoác tông màu ảm đạm kém tươi sáng hơn, nhưng đó lại đúng là thứ màu mọi người vẫn hay liên tưởng tới.
Homestay của bọn mình nằm trên sườn đồi mà phải vượt một con dốc dài rẽ từ đường Hoàng Hoa Thám mới xuống tới nơi. Trong căn gác gỗ được dựng lên từ chính tay anh chủ nhà và những người thợ tại homestay, mình có thể làm chuyện đơn giản là nằm xuống nệm và phóng tầm mắt ra đồi, nhưng thế cũng không phải phong cách xưa nay lắm.
Những người làm ở homestay này thực ra tình nguyện là nhiều hơn, họ từ những nơi khác, có lẽ là để trốn cuộc sống ồn ào mà lên đây đổi gió, sống đời thơ thẩn.
Trên triền núi là đôi ba cột khói đốt lá, ẩn hiện sau những ngọn thông.
Thực ra phần lớn phố trong Đà Lạt cũng chỉ như phố dưới xuôi, với những căn nhà ống hộp xếp sát nhau, vỉa hè đôi khi còn chẳng có bóng dáng ngọn cây nào. View đồi núi thì phần lớn ta phải nhìn vào những nhà kính trắng vô hồn. Bởi vậy homestay này tuy có phần khó khăn để tới nhưng là một nơi có tầm view đúng trong truyền thuyết: những rặng thông ở ngay phía sau lưng.
Tuy là chuyến đi hai người nhưng có nhiều khoảng thời gian mình lang thang một mình. Từ nơi này đi bộ ra hồ Xuân Hương không xa lắm nếu nhìn theo bản đồ, nhưng những con dốc ngoài thực tế có thể khiến ta chùn chân.
Hoàng hôn của một ngày mưa ngả màu xanh ngắt, người ta vẫn rỉ tai nhau về sự lãng mạn nơi chốn này, và có lẽ cái sự lãng mạn đó vốn dĩ bắt nguồn từ khí hậu, địa thế của xứ sở rồi.
Từ hồ Xuân Hương mình rẽ về phía chợ. Đó là một ngày đông vui, có lẽ mọi người chưa cảm nhận được những ngày đóng cửa thật dài đang cận kề.
Chợ thật tấp nập. Phong cảnh không có gì đặc sắc, nhưng đầy những kẻ lạ mê sự náo nhiệt. Chính cái náo nhiệt này mà ta mới thoát được không khí trầm trầm bình bình của một ngày mưa.
Cơn mưa (không bất chợt) đổ ào ào xuống, những vị khách ngồi co ro trú dưới những tấm bạt nặng trĩu nước, giết thời gian bằng những xiên bắp, củ khoai nướng.
Suối Cam Ly đổ về hồ Xuân Hương, giờ cũng thành thác cả rồi.
Mình không mang dù, ngồi chờ đợi dưới mưa.
Vào buổi sớm mai tụi mình lên đồi Đa Phú, ngọn đồi phía tây bắc nội ô Đà Lạt, một nơi người ta thường cắm trại săn mây, nhưng may mắn thay hôm đó lại chỉ lác đác vài người.
Trên đồi là những ngọn thông non người ta mới trồng, có những ngọn thông bị úa lá khi chưa kịp vươn cao.
Có lẽ mấy tay thợ chuyên nghiệp, những cặp uyên ương sắp cưới sẽ rất quen ngọn đồi này. Từ trên đây cũng có thể phóng tầm mắt ra thật xa, nếu có sương ban mai thì đẹp biết mấy.
Một ngày có phần lười biếng, đến chiều bọn mình lại ra đồi Thiên Phúc Đức.
Đây là một ngọn đồi nhỏ hơn, nhưng có lẽ vì ánh chiều tà làm cho con người ta có thêm cảm xúc. Đường lên đồi quanh co, nhiều đoạn đường đất và băng qua những nghĩa trang của khu Thánh Mẫu.
Đôi ba đoàn tới đây chụp ảnh, có cả drone bay trên đầu. Họ đã dựng lều trại và xếp củi lửa để chuẩn bị ở lại qua đêm. Trông cũng chuyên nghiệp lắm.
Nếu mà chỉ có vài người cắm trại, nơi đây sẽ có đôi phần kỳ bí, vì từ chỗ này ta được thấy những đồi mộ phía xa.
Phố thị khuất bóng sau những ngọn núi, nên xung quanh đã chẳng còn cái không khí ồn ào sôi nổi nữa rồi.
Vì ngày thứ ba hai đứa không đi chung nữa nên mình bắt xe đến hồ Tuyền Lâm và lang thang ở đây. Đó là buổi sáng nắng đẹp đầu tiên sau mấy ngày trên Đà Lạt. Mấy con cún nuôi ở homestay hay lăng xăng lên xuống cầu thang đá dốc, chúng mê được rúc vào chân người lạ. Có tiếng máy phát nhạc, là ‘Phải Chăng Em Đã Yêu?’, hay mấy bài nhạc Trịnh, những bài hát có phần liên quan đến xứ Đà Lạt này.
Hồ Tuyền Lâm trong xanh, một nơi hiếm hoi cây phủ kín cả quả đồi. Ở đây mình hy vọng con người ta không xẻ núi để đặt thêm nhà nữa, vì chẳng ai đến chỉ hòng xem những ngọn đồi bê tông cả.
Ai biết rằng nơi này vốn chỉ là một hồ thủy lợi phục vụ nông nghiệp mà thôi?
Ở đây có lẽ quá dễ để nhận ra đặc điểm đã in dấu trong nhiều MV: cầu thủy lợi, doi đất đỏ.
Vì thời gian còn nhiều mà nắng đã lên cao, mình ghé tạm một quán ven hồ để ăn mì, mà dù có ăn từ tốn hay gọi bao nhiêu món, thì thời gian vẫn chậm y như vậy. Có điều, được ngắm cảnh trong lúc ăn như thế thì ta chẳng việc gì phải vội vàng nữa.
Ở đây có nhiều cặp đi phượt trên xe máy quá, trông họ thật phóng khoáng. Mình cũng chỉ đi loanh quanh thêm một tí thì đến trưa rồi, lại trở về nội thành thôi.
Chiều hôm ấy mưa nhiều, đúng kiểu mưa thối trời thối đất. Ánh đèn leo lét trong căn chòi bếp khu homestay bị bao vây bởi màn đêm của núi rừng. Rúc dưới chân mình là mấy con cún đòi ăn bánh, một lũ tham ăn. Nếu không mưa, có lẽ mọi người sẽ ra đây quây quần quanh củi lửa.
Ngày cuối mình lang thang ở gần khu chợ và dọc suối Cam Ly. Nơi đây dưới cái nắng chói chang ban ngày thì cũng bình thường thôi.
Nhưng có lẽ điều đọng lại là lúc mình chờ người ta ở đầu dốc, hôm đó mưa thì nhẹ, nhưng sương đêm phủ kín tầm mắt.
Ngay trên đỉnh đồi trước mặt là Mây Lang Thang, một nơi nổi tiếng trình diễn các buổi diễn nhạc sống của ca sĩ. Thời điểm 2021 nếu bạn từng nhớ mấy bài ‘Cơn Mơ Băng Giá’ hay ‘Chỉ Là Không Cùng Nhau’ bỗng nổi như cồn, thì chính là tại chỗ đó.
Giữa màn sương mù dày là những vùng sáng tròn xoe. Đó chẳng phải là mơ, đó là thực. Ta đứng giữa trời lạnh ẩm, chỉ còn tiếng chó sủa văng vẳng. Với tụi nó, những vị khách thân quen ban ngày cũng chỉ như tên trộm ban đêm.
Và thế là hết: trong những điều bận lòng, ta lại thấy những niềm vui.
Bài viết này là một phần của series Việt Nam.
Viết vào tháng 7 năm 2023 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Sau Này, Hãy Gặp Lại Nhau Khi Hoa Nở” bởi Nguyên Hà
Trong một quán cà phê Sài Gòn ngày mưa năm 2023, giai điệu bài hát bỗng vang lên. Lòng bất giác nghĩ rằng, có lẽ ta nên viết trước khi thực sự ở trong một mối quan hệ nào đó, về những chuyến đi với đôi niềm duyên xưa cũ.